Mấy người Đinh Nhất chắc chắn không thể nào bỏ mặc tôi được, vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất là… Người không thấy chính là tôi.
Tôi biết, lúc này mà quá kinh sợ sẽ chỉ càng làm mọi chuyện thêm hỏng bét, tôi nhất định phải để mình tỉnh táo lại mới có thể phán đoán chính xác được.
Đầu tiên, tôi móc cái răng thú trước ngực ra, không quan tâm chuyện nó có tác dụng hay không, cứ coi như là mua sự an lòng đi. Tiếp theo tôi lấy điện thoại ra thử gọi cho Đinh Nhất, dù tôi biết chắc sẽ không gọi được, nhưng cứ phải thử mới biết được.
Trước đó nghe Liêu đại sư nói, dù là thang bộ hay thang máy cũng chỉ là con đường thông từ phía dưới lên trên, nơi thực sự đáng sợ chắc chắn là ở phía dưới, mà không phải là đường đi lên trên.
Nhưng tôi lại đang bị vây ở đường đi lên trên, theo kinh nghiệm của những nạn nhân trước đó, tôi biết mình không thể tùy tiện chạy xuống tầng một được, nếu không chắc chắn trăm phần trăm là sẽ gặp phải ma!