Nghe tôi nói vậy, lão Triệu thắc mắc hỏi: "Có ý gì?"
Tôi kiên nhẫn giải thích với lão Triệu: "Anh nghĩ mà xem, những người kia có thể vô cớ biến mất, vậy chúng ta không thể sao?"
Lão Triệu sợ hãi nói: "Nếu nguy hiểm như vậy thì chúng ta không nên đi, ngày mai anh sẽ nói với Tống Nghiêm! Cậu là người thân duy nhất của Chiêu Tài, nếu như bởi vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì, anh không biết nói với cô ấy thế nào!"
Tôi thấy anh rể đang lo cho sự an toàn của mình, nên cười nói: "Anh không cần quá lo lắng đâu, khó khăn thì chắc chắn là có, nhưng có giải quyết được hay không thì em còn phải về bàn lại với Đinh Nhất và chú Lê đã, xem họ nói thế nào."
Sau khi chào lão Triệu, tôi đi thẳng đến nhà chú Lê, mới vào cửa đã thấy chú Lê đang ngồi đối diện nói gì đó với Đinh Nhất, thấy tôi vào mặt đầy ý cười nói: "Chú vừa bảo Đinh Nhất gọi điện cho cháu, bảo cháu đến đây ăn cơm trưa! Không ngờ cháu đã tự đến rồi, mũi thính đấy, biết trưa nay được ăn cua à?!"