Thái độ lúc nóng lúc lạnh của Hàn Cẩn làm tôi không biết đường nào mà lần, thật không hiểu cô nàng này đang nghĩ cái gì? Mấy lần trước gặp cô ta lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nhưng lần này lại dịu dàng với chú chó nhỏ, còn quan tâm đến tôi như thế?
Tôi nghi ngờ không biết có phải lần này cô ta ra ngoài quên chưa uống thuốc không?
Tuy nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn ăn ô mai mơ cô ta cho, thứ này đúng là rất có tác dụng, nó giúp giảm cơn buồn nôn trong dạ dày tôi ngay lập tức. Không buồn nôn nữa, tất nhiên là có thể ăn được, tôi vội ăn mấy miếng bánh mì của Trác Tây.
Xe tiếp tục chạy về phía trước, từ hôm qua đến hôm nay chúng tôi vẫn luôn chạy xe, với người có thể chất yếu như tôi thì không say xe mới lạ! May mà buổi tối đến Banbar có thể nghỉ ngơi một đêm, nếu mà vừa đến xong còn phải bay trực thăng nữa chắc tôi phải chết trên sông băng mất!