Nhưng thực tế, giả vẫn hoàn giả, người mới như tôi leo được lên đến 6000 mét đã là ông trời phù hộ rồi.
Quả nhiên chưa đi được một tiếng, tôi đã bắt đầu thở hồng hộc. Cuối cùng vẫn phải được Đinh Nhất dìu thì tôi mới đuổi kịp mọi người. Tôi nhìn lại, chỉ có mình là chậm nhất, không ngờ người làm Software Developer như Hoắc Trường Lâm mà thể lực lại tốt như vậy?
Hơn nữa, tôi cảm thấy mình chỉ đi bình thường, nhưng trong ngực lại như có lửa đốt đến khó chịu. Đa Cát rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của tôi, có lẽ đã nhìn ra tôi mới là người yếu nhất trong đội, cần được bảo vệ nhất.
Dần dà, đường càng lúc càng khó đi, mặt đường cũng từ từ có tuyết đọng. Tuy đôi giày tôi đi vừa thô vừa nặng, rất thích hợp để di chuyển trên tuyết, nhưng đi đường vẫn rất khó khăn.