Tổ Phi nhảy từ trên cây xuống, làm tôi nhìn mà ngưỡng mộ khôn xiết.
Đột nhiên Đinh Nhất đứng cạnh nói cộc lốc: "Thế này tôi cũng làm được."
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, cố nhịn cười, giả vờ nói nghiêm túc: "Tôi cũng nghĩ vậy." Nói xong, tôi quay mặt sang chỗ khác, sợ Đinh Nhất nhìn thấy mình cười. Không ngờ Đinh Nhất cũng có lúc ghen tị với người khác đấy, tôi còn tưởng rằng anh ta là kẻ không màng danh lợi cơ.
Cứ thế, đoàn chúng tôi đi theo hướng Tổ Phi chỉ để tìm căn nhà có thể tránh mưa kia. Tìm đến nơi, chúng tôi mới phát hiện căn nhà gỗ nhỏ đã rách đến mức không thể nát hơn, là căn nhà hoang rất lâu rồi không có người ở.
"Căn nhà này… cũng quá nhỏ rồi!" Anh Hào bất đắc dĩ nói.
Tôi nhìn căn nhà kia, đúng là quá nhỏ, nếu cả đám muốn vào trong thì có ép sát nhau cũng không đủ. Cùng lắm nó chỉ đủ cho khoảng tám đến mười người vào thôi.