Trong nhất thời, tất cả đều chìm vào yên tĩnh. Không biết Tư Chính Đình đã đứng ở đó bao lâu, đã nghe bao nhiêu. Trong đôi mắt phượng sắc bén sâu thẳm kia không nhìn thấy bất cứ sự thay đổi cảm xúc nào, nhưng nó càng khiến người ta e ngại hơn cả tức giận, bởi vì cặp ngươi kia đang nổi lên sóng biển cuồn cuộn.
Bị anh nhìn như vậy, Trang Nại Nại cảm thấy một áp lực mãnh liệt ập đến, không khí xung quanh như đông lại, làm cô gần như không thở nổi Anh thật đáng sợ, đáng sợ đến mức đầu óc cô như ngừng hoạt động.
Trang Nại Nại mở to hai mắt, cố gắng nhớ lại lời vừa nói, gắn câu trước câu sau lại, cô bỗng biết được Tư Chính Đình đã hiểu lầm cái gì, cô vội bước lên giải thích, "Tư Chính Đình, anh hãy nghe em nói, không phải như thế, em..."
"Cô đã lấy bao nhiêu tiền?"
Giọng nói lạnh lùng đè nén lửa giận, nếu chú ý thì có thể nghe được cả sự run rẩy bên trong.