Trang Nại Nại bị kéo đi nên lảo đảo mấy bước, chạy bước nhỏ đi theo sau Tư Chính Đình.
Tửu lượng của cô không cao, trên cơ bản cô thuộc về kiểu người uống hai ngụm đã váng đầu, bị kéo đi cộng thêm gió lạnh thổi qua như vậy, cô liền thấy hơi chóng mặt, hình ảnh trước mắt nhòe đi.
Trang Nại Nại lắc lắc đầu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, trong đầu chỉ toàn là ý nghĩ hôm nay nhất định phải giải thích rõ với Tư Chính Đình.
Nhưng mở miệng ra rồi lại chẳng biết nên nói gì, đành nắm chặt lấy tay anh.
Tư Chính Đình tiến lên phía trước, cô liền loạng choạng theo đuôi anh như một chú chó nhỏ.
Tài xế lái xe đến.
Tư Chính Đình lên xe, chẳng cần nói gì, Trang Nại Nại đã ngoan ngoãn lên theo.
Mí mắt càng lúc càng nặng nề, đầu Trang Nại Nại hơi gục xuống.
Không được! Không được!
Trang Nại Nại đưa tay vỗ mặt mình, ngẩng đầu lên lần nữa, cô định nói chuyện, nhưng thấy vẻ mặt vô cảm của Tư Chính Đình thì lại không dám nói gì nữa.