"Quác!"
Hiển nhiên đến con quái điểu mắc dịch kia cũng không thể ngờ thằng cha "con người" này lại dám "hổ báo" đến thế, vả một phát làm nó suýt tắt thở. Nó tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, cố gắng đứng lên để phản kháng. Nhưng nó chưa kịp đứng lên đã thấy một bàn chân đá đến.
Viu!
Quái điểu bay đi như một quả bóng, đầu đập vào một tảng nham thạch to lớn, sau đó rơi bịch xuống đất, hộc máu mồm không ngừng.
"Cho mày cơ hội cuối cùng, thần phục, tuyệt đối trung thành, vậy thì ta sẽ giúp mày trị thương, nâng cao tu vi. Bằng không, chết!"
Trương Huyền nhìn quái điểu với vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.
"Quác…"
Gắng gượng mở mắt ra, quái điểu chần chừ giây lát rồi kêu lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu này, Vân Đào lập tức sửng sốt, sau đó kích động đến mặt mày đỏ bừng.
"Tiền bối… nó, nó đồng ý rồi…"
"Đồng ý?"
Những tay thuộc hạ của Vân Đào và Thẩm Bích Như đều cảm thấy xây xẩm mặt mày.
Đậu phụ, vậy cũng được sao?