Kỳ thật động tác của Tô Hồng cũng không có bất cứ vấn đề gì, cậu như cái đại huynh đệ, thô cuồng khoác vai Tẫn Vô Song, vừa nói vừa cười, kéo Tẫn Vô Song ngồi khoanh chân kế bên bàn của cậu.
Rượu ngon với sơn hào hải vị được bày ra bàn.
Ở giữa cung điện bị kéo lên một tấm màn, che giấu khối gạch bị đại lực sĩ đập nát lúc nãy.
"Ngày mai mấy người phải đi rồi, đêm nay cũng không cần cậu thúc như vậy, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, hiểu không?"
Tô Hồng cười như một đứa trẻ, xương quai xanh và cái cổ thon dài dưới mũ trùm đầu lại đập thẳng vào mắt Tẫn Vô Song.
Hai tay Tẫn Vô Song âm thầm nắm chặt, sắc mặt căng cứng, có chút quẫn bách.
Tô Hồng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tẫn Vô Song, dừng một chút, đột nhiên thấp giọng, cười nói: "Không phải là huynh sai rượu chứ?"
Tẫn Vô Song ngậm miệng.