"Tiểu công gia liền không muốn biết, sao tôi lại phát hiện sao?"
Cho dù Tô Hồng đã khôi phục hơn phân nửa thần trí, Ngự Thanh Tiêu vẫn như cũ không chịu buông tay, vẫn ôm eo của cậu, đùa giỡn hỏi.
Tô Hồng tự biết mình đánh không lại Ngự Thanh Tiêu, sau khi giãy dụa không có kết quả liền từ bỏ chống lại, biệt khuất hít sâu một hơi:
"Tôi tự nhận là ngụy trang rất hoàn mỹ, sao ngự thần y lại phát hiện được?"
Ngự Thanh Tiêu nheo mắt, bất chợt ôm Tô Hồng đi đến bên giường, cúi người nói:
"Bởi vì trước dung mạo của tôi mà còn ra vẻ trấn định, tất nhiên đều là tâm hoài quỷ thai."
Tô Hồng: "..."
# vân vân.
Ngươi! Là! Không! Là! An! Sắp xếp! Sai! Phiến! Trận!! #
Ngự Thanh Tiêu thấy vẻ mặt kinh dị của Tô Hồng, lập tức nét mặt tươi cười như hoa, áo trắng khoác trên người càng thêm phong tình vạn chủng.
"Ha ha ha ha ha, không phải là tiểu công gia cảm thấy tôi đang nói giỡn?"