Cố Vi Vi nghe xong, hỏi.
"Ngày mai mẹ có thể đưa hai đứa nhỏ đến đây không?"
Ý cười của bà Phó hơi cứng lại, liếc thoáng qua Phó Hàn Tranh, không dám đồng ý với yêu cầu của cô
Mặc dù bà hiểu tâm trạng người mẹ muốn gặp con mình, nhưng bây giờ sức khỏe của cô mới là quan trọng nhất.
Phó Hàn Tranh bình tĩnh nhắc nhở: "Chúng ta đã nói rồi, sau ba ngày."
Không phải anh không muốn cho cô gặp con, chỉ là hiện tại cô cần an tâm tĩnh dưỡng.
"Nhưng em rất muốn gặp Hữu Hữu và Điềm Điềm, càng nhớ càng không ngủ được, càng không ngủ được thì tâm trạng của em không tốt, tâm trạng của em không tốt thì vết thương không thể nhanh chóng khỏi được…" Cố Vi Vi bày ra dáng vẻ tội nghiệp nhìn anh, nếu anh không đồng ý, cô chuẩn bị khóc cho anh xem.
Phó Hàn Tranh còn chưa tỏ thái độ, bà Phó đã đau lòng trước.
"Nếu không ngày mai mẹ dẫn bọn nhỏ tới thăm, Vi Vi quá nhớ hai đứa nhỏ, tâm trạng không tốt, bất lợi cho việc khôi phục."