Phó Thời Dịch cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Điềm Điềm, mới đầu ôm ở trong tay động cũng không dám động, sợ làm rơi bé con.
Qua một hồi lâu, cười hưng phấn nói.
"Trời ạ, sao lại mềm mại như thế chứ?"
"Tay nhỏ cũng mềm, chân nhỏ cũng mềm, quá đáng yêu đi."
Chỉ chốc lát sau, Phó Thời Dịch và Điềm Điềm đã quen nhau sơ sơ rồi, tiểu nha đầu bị cậu ta chọc cho cười ha ha không ngừng, giọng nói non nớt chọc Phó Thời Dịch phấn khởi đến không kiềm được.
Nhưng mà, Phó Thời Khâm chọc Hữu Hữu như thế nào, tiểu gia hỏa cũng vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh.
"Hữu Hữu, cười một cái, cười một cái cũng không được sao?"
Cố Vi Vi nhìn Phó Thời Khâm vì chọc cười Hữu Hữu, đã dùng hết các kiểu kỹ năng của mình, thông cảm nhắc nhở.
"Hữu Hữu tương đối giống cha, ừm. . . Tương đối chững chạc."
Điềm Điềm thì khá là hoạt bát, chọc một cái thì cười đến không dừng được.