"Vì anh ta sao?"
Tần Mạn liếc mắt sang nhìn Phó Hàn Tranh đang ôm bạn gái ngồi ở đó.
"Là do đúng lúc có cơ hội được phái tới Đại sứ quán Sri Lanka, là cơ hội rất tốt để rèn luyện, tôi phải cạnh tranh khốc liệt lắm mới giành được suất đi đấy."
"Thật sự không phải là vì đại ca em sao?" Phó Thời Khâm không tin cho lắm.
"Anh ta không có sức ảnh hưởng lớn như vậy đâu." Tần Mạn nói thẳng.
Cô phải đi con đường mà cô muốn, tồn tại lâu dài ở chốn quan trường, nếu cứ dùng cách nhìn thiển cận của những người phụ nữ bình thường, dây dưa tình yêu nam nữ thì không thể tiến xa được.
Phó Thời Khâm đỡ trán, đại ca nhà hắn thiếu mị lực đến vậy sao?
Thôi được, những người phụ nữ lăn lộn trong chốn qua trường, tầm nhìn không giống những người bình thường.
Tần Mạn nói xong thì lại nhìn Phó Thời Khâm.
"Phó Tiểu Nhị, tối hôm qua cậu cho rằng chị muốn cướp người đàn ông của người khác, mật báo cho tiểu cô nương này, gièm pha gì đó rồi phải không?"