Phó Thời Dịch suýt thì coi xe hơi là máy bay, phóng tới sân bay, lên máy bay cùng Pho Hàn Tranh.
Vừa trông thấy sắc mặt tối sầm của đại ca, hắn an ủi.
"Anh, chị dâu là người tốt, sẽ được ông trời phù hộ, không gặp chuyện gì đâu."
"Có lẽ là do người quản lý quá ngu ngốc, nhất thời không tìm ra cô ấy mà thôi."
…
Nhưng, cho dù hắn có nói gì.
Thì sắc mặt tối đen lạnh lùng của Phó Hàn Tranh cũng không có chút phản ứng nào, chỉ lạnh nhạt dặn dò phi hành đoàn mau cất cánh.
Từ Đế Đô bay tới nước F, mất ba tiếng đồng hồ.
Phó Hàn Tranh trải qua ba tiếng đồng hồ dài nhất mà anh từng trải qua trong cả cuộc đời này, chỉ mong lúc anh đáp máy bay tới nơi, cô sẽ bình an không chút tổn thương đứng đó chờ anh, nói không sao rồi.
Nhưng, ba tiếng sau.
Máy bay hạ cánh ở nước F, nhưng lại không điều mà Phó Hàn Tranh đang chờ đợi.
Hai người vừa mới xuống khỏi máy bay thì Phó Thời Dịch nhận được điện thoại của Kiều Lâm.