"Nếu là vậy, Lương Thần à, cậu tha cho cô ấy đi. Giờ đây, Thẩm Lương Niên đã sắp cưới Kiều Ôn Noãn, cô ấy chỉ còn một thân một mình trên đời này cũng đã đáng thương lắm rồi, cậu cần gì phải làm tổn thương cô ấy như thế? Cậu làm vậy có khác gì Thẩm Lương Niên đâu?"
Lương Thần tức giận ném bay ly rượu trên tay, nghiến răng nghiến lợi: "Tha cô ấy ư? Không bao giờ!"
Nói xong câu đó, anh lập tức sững sờ. Anh dần hiểu được vì sao Tòng Dung lại nói như thế.
Cả người anh cạn kiệt sức lực, ngồi phịch xuống ghế, môi mím chặt, lòng cũng dần bình tĩnh lại. Đúng vậy! Dù anh có mạnh miệng đến đâu, cho tới hôm nay, anh không thể không thừa nhận mình đã yêu cô gái tên Cảnh Hảo Hảo đó mất rồi.
Ban đầu, anh chỉ cảm thấy cô trông rất thuần khiết, dịu dàng, tiếp xúc rồi mới phát hiện, cô còn là một cô gái mạnh mẽ, kiên cường.