Hoắc Thiệu Hằng "Ừ" một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt, không nói gì thêm.
Anh ngồi ở ghế sau ô tô, quay đầu nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.
Vào ban đêm, trên đường cao tốc của Đế Đô, những ngọn đèn đường vụt qua tạo thành một dải sáng lập lòe.
Anh nhớ tới mình từng nhìn từ máy bay chiến đấu xuống dưới trong lúc bay đêm, ánh đèn dưới mặt đất sáng trưng, lấp lánh chói mắt, sáng hơn cả ngôi sao, đẹp không sao tả xiết.
Mỗi khi tâm trạng không tốt, anh lại đi lái thử máy bay chiến đấu kiểu mới, len lỏi giữa các tầng mây giữa trời đêm. Trông thấy tất cả mọi cảnh đẹp của mảnh đất yên bình này, những phiền muộn có lớn đến đâu cũng đều tan biến cả.
Nhưng vì sao hôm nay nhìn cảnh đêm đẹp nhường này mà anh lại thấy tẻ nhạt, vô vị đến thế?
Một lát sau, Hoắc Thiệu Hằng dời mắt đi, lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, bấm vào ảnh đại diện của Cố Niệm Chi để gửi tin nhắn. Anh chẳng hề nghĩ ngợi nhiều đã gửi cho cô một tin nhắn: Buổi tối không được thức đêm nữa.