Cố Niệm Chi nhắm mắt, tự véo mình một cái thật mạnh mới kéo được bản thân ra khỏi mớ hỗn độn do lời nói của Hoắc Thiệu Hằng tạo ra.
Cô hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói với Hoắc Thiệu Hằng: "… Nhưng em đã không còn yêu anh nữa. Không yêu thì kết hôn thế nào?"
Cô biết ai kết hôn cũng có lý do của riêng mình, nhưng đối với cô thì lý do rất đơn giản, cô chỉ muốn kết hôn với người cô yêu.
"Không hề mâu thuẫn. Chúng ta có thể kết hôn trước rồi yêu sau." Giọng của Hoắc Thiệu Hằng vừa trầm thấp vừa âm vang, rất có tác dụng an ủi lòng người.
"Nhưng nếu cuối cùng chúng ta vẫn không thể yêu nhau thì sao?" Cố Niệm Chi ngờ vực nói, "Sau ba năm là có thể ly hôn, nhưng như thế thì chẳng phải em đã chuyển từ thiếu nữ chưa chồng thành thiếu phụ đã ly hôn rồi hay sao? Hoắc Thiệu Hằng, ba năm nữa em mới 22 tuổi, anh thấy có công bằng với em không?"