Lời của Hoắc Thiệu Hằng như một chiếc búa tạ nện thẳng vào lòng Trần Liệt, khiến trước mắt anh ta tối sầm lại, suýt nữa đã ngất đi.
Anh ta bóp trán, tâm trạng vô cùng nặng nề, nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được vì sao Diệp Tử Đàn lại làm vậy...
"Hoắc thiếu, anh cho phép tôi đi hỏi cô ấy thật sao?" Trần Liệt buông tay xuống, cứng nhắc hỏi.
Anh ta thực sự không thể hiểu nổi, vì vậy anh ta nhất quyết phải đích thân hỏi cho ra lẽ.
Ngộ nhỡ Diệp Tử Đàn nói với anh ta là mình bị oan thì sao?
Ôm theo chút hy vọng nhỏ nhoi chưa được một phần vạn này, Trần Liệt đi tới tòa nhà của phòng Kỷ luật, cùng Hoắc Thiệu Hằng vào gặp Diệp Tử Đàn.
Anh ta vừa được thả ra khỏi tòa nhà này sáng nay xong.
Ở nơi này, phòng giam giữ tội phạm bị tình nghi cũng không khác mấy so với phòng tạm giam, thế nhưng có thêm một cái giường, một cái bàn và một cái ghế, cùng với một gian vệ sinh có gắn bệ xí cỡ nhỏ.