Người nhà họ Đàm và người nhà họ Thái, hoặc là cảm thấy Đế quốc Hoa Hạ tốt hơn bất cứ nơi nào, toàn tâm toàn ý ở lại trong nước, hoặc chỉ có đất châu Âu với nền văn hóa phong phú mới là nơi họ có thể ở lâu dài mà thôi.
Hoắc Thiệu Hằng suy tư nhìn bình mai lớn được bày ở một góc phòng khách, xem ra ít nhất là có hơn một nghìn năm lịch sử rồi, chắc chắn là đồ cổ, không biết làm thế nào mang theo ra nước ngoài được.
Đàm Quý Nhân nhìn theo ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng, thấy anh có hứng thú với bình mai kia, vội nói: "Đó là của người cô họ hàng xa tặng cho tôi. Nhà cô tôi đã định cư ở Mỹ từ lâu rồi, đó là một người họ hàng hiếm hoi của chúng tôi định cư bên Mỹ."
"Từ lâu rồi sao?"
"Vâng, nhà cô ấy chuyển ra nước ngoài từ thời ông cố nội. Tính ra, ít nhất cũng hơn một trăm năm rồi."
Nghe vậy Hoắc Thiệu Hằng cũng hiểu, hóa ra là đã chuyển sang nước ngoài từ trước đó rất lâu rồi.
Thời điểm ấy, trong nước đang vô cùng hỗn loạn.