"Đương nhiên là hay rồi!" Mã Kỳ Kỳ xem không chớp mắt, cắn quả táo trong tay được một miếng xong quên luôn, cứ ngậm nó ở một bên má. Cô hơi hé miệng ra, không ngừng hít không khí ngược vào, nói luôn miệng: "Wow! Wow wow! Bọn bắt cóc này đúng là lợi hại thật!"
Chỉ thấy trên màn hình tivi, bóng người cao lớn đứng lên từ trong đống đổ nát kia xuất hiện thoáng qua, sau đó thoắt cái đã không biết chạy tới chỗ nào.
Trong phút chốc, viên đạn trút xuống vị trí bóng người kia vừa mới đứng giống như sao băng rơi vậy.
Trong mắt người xem tivi, "bọn bắt cóc" này xuất hiện và biến mất gần như là chuyện chỉ trong chớp mắt, nhưng mà đối với Đàm Quý Nhân lúc đó thì lại như đã trải qua thiên trường địa cửu.
Tư thế oai hùng đứng trong đống đổ nát của anh khiến cho cô không cách nào quên được. Cho dù đã thoát khỏi nguy hiểm, trở lại căn biệt thự của mình ở Long Island của New York, trong đầu Đàm Quý Nhân vẫn không ngừng nhớ tới cảnh tượng kia.