Hoắc Thiệu Hằng chợt á khẩu. Anh cúi đầu nhìn vẻ ấm ức tủi thân muốn giấu cũng không thể giấu được của Cố Niệm Chi, khẽ mím môi suy nghĩ thật kĩ rồi hỏi: "Em thức dậy định đi đâu thế?"
"Đi vào phòng tắm chứ đi đâu…" Cố Niệm Chi buồn bực nói, "Anh đặt em xuống, em tự đi."
Hoắc Thiệu Hằng vẫn bế cô đi đến cửa phòng tắm, giúp cô bật đèn phòng tắm rồi mới đặt cô xuống.
Cố Niệm Chi đẩy cửa phòng tắm, không hề quay đầu lại, đi thẳng vào trong. Sau đó cô đóng cửa, khóa trái mình ở trong phòng tắm.
Cô đến đứng trước bồn rửa tay, nhìn mình trong gương, một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì.
Trước đây Cố Niệm Chi thấy trên sách viết, vào khoảnh khắc sinh tử con người sẽ giác ngộ, rất nhiều thứ trước đây không thể nhìn thoáng hoặc không thể buông bỏ đều sẽ nhìn thoáng hơn và buông bỏ được.
Còn bản thân mình trải qua lần này đã nhìn thoáng và buông bỏ được chưa?
Nhưng cô không muốn nhìn thoáng, cũng không muốn buông bỏ…