"Giáo sư Hà, anh là giáo sư khoa Luật, anh hiểu rõ quyền tự do thân thể hơn tôi." Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, giọng nói điềm nhiên không chút gợn sóng, nhưng tầm mắt lại rơi trên người Cố Niệm Chi đang ngủ trong phòng. Sâu thẳm trong ánh mắt anh thấp thoáng sự hối hận và đau lòng.
Hai tay của Hà Chi Sơ cho vào túi quần, anh ta nhếch môi để lộ ra một nụ cười châm biếm, "Quyền tự do thân thể ư? Anh Hoắc, tôi còn chưa truy cứu chuyện bảy năm nay anh giam giữ Niệm Chi trái phép đâu, bây giờ anh lại còn đến nói chuyện tự do thân thể với tôi sao?"
"Chúng tôi giam giữ Niệm Chi ư? Giáo sư Hà, có phải cách dùng từ của anh có vấn đề không?" Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng nhìn Hà Chi Sơ, "Giáo sư Hà, anh với Niệm Chi không thân không thích, có lập trường gì mà nói những lời này chứ? Ít nhất thì tôi vẫn là người giám hộ của cô ấy đấy."