Cố Niệm Chi đứng trong thang máy cười, giơ tay lên chắn không cho cửa thang máy đóng lại.
Quế Tố Dao chạy vào trong thang máy mới nhìn thấy Cố Niệm Chi, trên mặt cô ta lập tức nở một nụ cười cực kì khoa trương.
"Niệm Chi? Là em à! Tốt quá rồi, may mà nhờ có em chị mới có thể lên kịp thang máy đấy, nếu không thì…"
Quế Tố Dao còn chưa nói xong thì Cố Niệm Chi đã mỉm cười nói: "... Tầng của Giáo sư Hà là thang máy lên đến tận phòng, thế nên không ai giành thang máy với chị Quế đâu ạ."
"Ha ha, Niệm Chi, em thật hài hước, vui tính." Quế Tố Dao cười pha trò rồi xoay người lại nhìn thang máy đi lên, hai người đều không nói gì nữa.
Bầu không khí im lặng đến mức gượng gạo.
Quế Tố Dao đành phải cố tìm chuyện để nói: "Niệm Chi, hôm qua em không sao chứ?"
"Không sao."