"Cô tên là Cố Niệm Chi ư? Chúng ta cùng họ đấy…" Vẻ mặt của Cố Yên Nhiên rất hiền lành, cô ta gật đầu với Cố Niệm Chi, hỏi: "Có thể mạo muội hỏi cô một câu không? Tên của cô là chữ gì?"
Cố Niệm Chi điềm đạm nói một tiếng "được" với cô ta, sau đó nói tiếp, "Niệm trong tưởng niệm, Chi trong chi hồ giả dã."
Cố Yên Nhiên mỉm cười gật đầu, "Niệm Chi à? Tư Chi Niệm Chi… Quả là một cái tên rất hay…"
"Cô Cố quá khen rồi." Cố Niệm Chi mỉm cười, không biết nên đáp lại như thế nào.
Tiết Tịnh Giang cười ha ha rất đúng thời điểm, nói: "Ôi Yên Nhiên, sao cô lại gọi tên người ta như thế chứ? Cô xem, Niệm Chi của chúng ta không biết phải trả lời thế nào rồi kìa! Ha ha ha ha…"
Cố Yên Nhiên khẽ mỉm cười, "Tôi cảm thấy cái tên này rất đặc biệt."
Cố Niệm Chi không hề để ý, nói một cách dửng dưng: "Ừm, dù sao cũng chỉ là tên gọi mà thôi, tên của tôi chính là hai chữ này."