Cố Niệm Chi có thể nghe ra được ngữ điệu đe dọa trong lời nói của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng lần này cô không sợ.
Có lẽ do vừa rồi là một lần hiếm hoi mà Hoắc Thiệu Hằng bộc lộ tâm tư thật sự khiến cô cảm thấy thỏa mãn, không còn lo được lo mất… Cũng có lẽ là vì tình cảm đã rất sâu nặng nên mới biểu lộ ra tự nhiên như vậy.
Cố Niệm Chi mỉm cười ngước mắt nhìn anh: "Chúng ta đang đe dọa nhau ư?"
"Chúng ta còn có thể xử nhau luôn nữa đấy, em có muốn không?"
Hoắc Thiệu Hằng rút tay đang đặt bên eo cô ra, vỗ nhẹ vào mông cô một cái.
Mặc dù lực không mạnh, nhưng vẫn mang đến một chuỗi rung động, đàn hồi mềm mại đến khó tin. Cảm giác quá tuyệt vời, tay của anh vẫn lưu luyến dừng ở đó một chút mới định bỏ ra.
Nhưng Cố Niệm Chi phản ứng cực kì nhanh, hai cánh tay cô giơ lên vòng nhanh ra phía sau, chụp lên mu bàn tay của Hoắc Thiệu Hằng, chặn đường lui của anh.
"Không phải anh muốn xử nhau luôn sao? Tiếp tục đi nào..."