Cố Niệm Chi lẳng lặng nhìn Hoắc Gia Lan và Bạch Cẩn Nghi đôi co, thình lình đặt ra câu hỏi: "Hoắc Gia Lan, tại sao Bạch Cẩn Nghi phải đợi sáu năm sau khi bố cô qua đời mới lấy điện thoại di động của bố cô? Thật sự không phải là mẹ cô tự mình đưa cho Bạch Cẩn Nghi sao?"
"Đúng vậy! Nếu như tôi muốn lấy, trước kia bố cô đã tặng cho tôi rồi!"
Bạch Cẩn Nghi không ngờ Cố Niệm Chi lại nói giúp mình, lập tức buột miệng nói theo.
"Bà đừng tự đề cao bản thân nữa. Bà yêu thầm bố tôi cả một đời, bố tôi thậm chí còn không thèm nhìn bà một lần." Hoắc Gia Lan liếc nhìn Bạch Cẩn Nghi với ánh mắt vô cùng khinh bỉ, "Cho dù bà quỳ xuống van xin bố tôi, bố tôi cũng sẽ không đưa chiếc điện thoại di động này cho bà. Huống chi cục pin trong chiếc điện thoại đó, còn là do người trong lòng bố tôi làm cho ông ấy, ông ấy tuyệt đối sẽ không…"
Hoắc Gia Lan nói xong liền biết hỏng bét rồi, cô ta vội vàng lấy tay che miệng mình lại, chán nản cúi đầu xuống.