"Em muốn đuổi họ đi à?" Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc, lấy khăn giấy trên bàn ăn lau nước mắt cho cô, "Cũng đâu cần khóc đến mức này chứ?"
"Không chỉ là đuổi bọn họ đi đâu." Cố Niệm Chi viết ba chữ "Hoắc Gia Lan" vào lòng bàn tay Hoắc Thiệu Hằng, "Phải đòi lại quyền lợi cho bác Tống từ trong tay cô ta."
Mặc dù Tống Cẩm Ninh là mẹ của Hoắc Thiệu Hằng, chắc chắn là anh có quyền can thiệp vào việc của mẹ, có điều, nhiều năm nay ở nhà đều do Hoắc Gia Lan phụ trách chăm sóc Tống Cẩm Ninh, cô ta không có công lao cũng có khổ lao. Hơn nữa, địa vị của Hoắc Gia Lan ở nhà họ Hoắc khá đặc biệt, có lẽ Cố Niệm Chi còn chưa biết.
Hoắc Thiệu Hằng trầm ngâm một hồi, nhỏ giọng nói: "Chuyện này về rồi hãy nói, bây giờ em đi ra ngoài với tôi, đưa mẹ tôi xuống vườn hoa dưới nhà. Hai người giúp việc kia cứ bảo Gia Lan đuổi việc luôn là được."