"Vậy sao, nhưng lời này của ngươi dễ khiến người ta hiểu lầm lắm đấy!"
Gần như ngay khi Độc Cô Lâm tới gần thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên mỉm cười, khóe miệng rỉ máu lại khiến cho nụ cười này thoạt nhìn có vẻ tà mị khó nói nên lời. Hắn giơ tay phải lên, chĩa tay về phía đồng tiền bị sợi tơ quấn quanh một cái.
Sau một chỉ tay này, đồng tiền thoạt nhìn có vẻ bình thường đột nhiên chấn động mạnh một cái, lại có vô số phù văn bắn ra từ trong đó như hóa thành một dòng suối phù văn. Lực trùng kích do nó tạo thành lập tức đánh nát sợi tơ quấn quanh, trong lúc phù văn bộc phát thì bay thẳng tới chỗ Độc Cô Lâm lại có một cỗ khí tức thuộc về Nguyên Anh lan ra từ sâu bên trong đồng tiền của những phù văn này, tạo thành trấn áp chi lực ầm ầm giáng về phía Độc Cô Lâm.