Sau khi ôn chuyện với Trần Vũ Đồng xong, trong đầu Vương Bảo Nhạc chợt nhớ tới bộ dạng của Tạ Hải Dương, cảm khái nhìn Đạo viện Phiêu Miễu. Hắn biết rõ, trong Đạo viện Phiêu Miễu, mỗi năm đều có vô số học sinh mới tới, đồng thời cũng có rất nhiều học sinh cũ rời đi.
Qua bao khóa, bao năm, giống như sóng xô bờ cát, một mặt thì giúp Liên bang thúc đẩy và duy trì thời đại toàn dân tu hành, mặt khác cũng tích tiểu thành đại, giúp bốn đạo viện tập trung vô số đệ tử ưu tú, đây là gốc rễ của bốn đạo viện. Nếu cứ tiếp tục phát triển theo hình thức như thế, khi nền văn minh tu hành của Trái Đất ngày càng phát triển hơn, nếu như bốn đạo viện vẫn còn tồn tại thì nhất định có thể phát triển đến mức đủ để chống trời.
Dù sao thì đây cũng là một hình thức khác với tông môn, tuy có lợi và hại, nhưng thời đại luôn thay đổi. Tuy hình thức tông môn và gia tộc sẽ không bị đào thải, nhưng theo Vương Bảo Nhạc thấy thì Liên bang sau này nhất định sẽ thuộc về bốn đạo viện.