Nói tới đây, chị đẹp khoát tay lên, thế giới mộng cảnh bắt đầu mơ hồ, một làn sóng lan tỏa, đẩy Vương Bảo Nhạc ra khỏi nơi này.
Nhìn cảnh trong mơ rốt cuộc cũng an tĩnh trở lại, chị đẹp phong hoa tuyệt đại trong mắt Vương Bảo Nhạc lúc này mới thở hắt ra một hơi, đưa tay vỗ lồng ngực, đôi mi thanh tú chau nhẹ đầy vẻ âu sầu, thậm chí còn giẫm chân một cái.
"Vừa rồi có người tập kích hắn ư? Sao ta lại không phát hiện gì hết thế này... Ta cũng có biết tại sao Minh Hỏa lại phóng ra đâu!! Tên biến thái này hết việc làm hay sao mà cứ nhè ta ra hỏi mãi thế!"
"May mà gã họ Triệu kia nói nhiều, không thì hôm nay đã bể rồi..."
Chị đẹp rất bực bội, lại vô cùng đau đầu, cảm thấy hối tiếc vì lời bốc phét của mình lúc trước.
"Nhưng không thể trách ta được, ai mà biết tên biến thái này lại tu luyện thành công cơ chứ, đúng là biến thái mà!!!"