"Quả nhiên lời đồn là thật!"
Hô hấp của Trần Vũ Đồng trở nên dồn dập. Hắn lùi lại vài bước nhìn ba con khôi lỗi đang rên rỉ với Lâm Thiên Hạo không chớp mắt.
"Trần sư huynh, ngươi có ý gì hả!"
Lâm Thiên Hạo nghe thấy lời của Trần Vũ Đồng thì lập tức biến sắc, cảm thấy đối phương đến thăm bái phỏng chỉ là muốn cười nhạo mình.
Nhưng lúc này Trần Vũ Đồng tựa như không nghe thấy lời chất vấn của Lâm Thiên Hạo, vẫn nhìn chằm chằm ba con khôi lỗi kia. Thậm chí còn lật tay phải lấy ra một cái thẻ ngọc như muốn ghi lại số liệu của ba con khôi lỗi này.
Thấy Trần Vũ Đồng tự dưng chạy đến trêu gan mình, ba con khôi lỗi kia lại luôn miệng rên rỉ. Thậm chí còn có một con trong số đó bước lên giơ hai tay ra với mình, bĩu môi õng ẹo đòi ôm. Lửa giận mà Lâm Thiên Hạo cố nén cả nửa tháng cuối cùng cũng đến cực hạn, không nhịn được nữa.