Hắn dừng một chút, liếc mắt nhìn Thao Thiết một cái rồi bổ sung thêm một câu: "Chỉ được làm cho một mình ta ăn!"
"Gừ…" Thao Thiết bất mãn kêu lên một tiếng, chủ nhân cướp đồ ăn ngon của ta thì thôi đi, sao lại còn độc chiếm chứ? Tuyệt đối không được!
Hề Nguyệt cười lạnh vặn lại: "Dựa vào đâu mà ta phải làm cho ngươi ăn? Ta không phải người hầu của ngươi, chẳng lẽ phải nghe lệnh ngươi à?"
Cơ Minh Dục đứng lên, lẳng lặng cúi đầu nhìn cô. Sắc mặt hắn vẫn lạnh băng, đôi mắt đen nhánh, thăm thẳm như vực sâu lạnh lẽo, trông không thấy đáy.
Lúc Hề Nguyệt cho rằng hắn sắp nổi trận lôi đình thì Cơ Minh Dục lại đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng đưa tay về phía trước. Sau đó, Hề Nguyệt chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng. Lúc cô lấy lại tinh thần thì đã bị hắn bế ngang người, siết chặt trong một vòng ôm rộng rãi, lại mang theo hơi thở lạnh băng.
"Khốn kiếp, ngươi làm gì vậy?" Hề Nguyệt tức giận hét lên, "Thả ta xuống mau!"