Chu Tước lại hắng giọng rồi nở nụ cười dịu dàng: "Cô thật biết nói đùa, cô là cô gái đầu tiên được chủ nhân ta để mắt tới. Nếu như để cô chạy mất, chắc chắn chủ nhân sẽ giết tôi cho xem."
Gân xanh trên trán Hề Nguyệt nổi lên, cô nghiến răng nghiến lợi: "Tên khốn đó... ý ta là, rốt cuộc chủ nhân ngươi là ai? Đây là nơi nào?"
Chu Tước cảm thấy kỳ lạ: "Không phải cô dùng trăm phương nghìn kế để lẻn vào đỉnh Bích Lạc, có âm mưu tiếp cận chủ nhân để quyến rũ chủ nhân hay sao? Sao cô lại không biết thân phận thật của chủ nhân được chứ?"
Hề Nguyệt trợn mắt khinh thường, cô chẳng còn hơi sức để mà tức giận nữa: "Ta nói lại một lần nữa, ta không biết chủ nhân của ngươi là thần thánh phương nào, cũng không biết đây là nơi nào hết. Ta chỉ vô tình rơi khỏi khe hở thời không, khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi."