Những người của bộ lạc Thương Đạt bên trong sơn cốc nghe thấy động tĩnh cũng vội vã chạy lại. Sau đó, bọn họ bắt gặp một cảnh tượng mà suốt đời không thể nào quên được.
Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần dần dần tan biến trong luồng ánh sáng bao phủ, trên mặt cô vẫn còn mang theo nụ cười mỉm vui vẻ. Trong sơn cốc vốn trăm hoa khoe sắc, trong giờ phút này bung nở rực rỡ hơn, cành lá đung đưa, phát ra tiếng xào xạc, dường như đang tiễn đưa cô.
Rất lâu rất lâu sau, ánh sáng tan mất, thiếu nữ đẹp như tiên cũng hoà vào đất trời, biến mất giống như một giấc mộng.
"Thần nữ!" Có người thét lên kinh ngạc, quỳ thụp xuống đất.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ.
Tiểu Nặc quỳ rạp xuống nền đất, đau đớn khóc không thành tiếng: "Sư phụ, sư phụ, tại sao người không đem Tiểu Nặc đi cùng người! Sư phụ!"
Một lúc sau, cô bé nhìn chiếc nhẫn trữ vật trên cổ mình, đôi tay nhỏ xíu siết chặt lại thành nắm đấm.