Lão tổ nhà họ Phụng lơ lửng trong không trung. Thần thức của lão ta quét một lượt khắp nơi nhưng không cảm nhận được hơi thở của Hề Nguyệt thì bực dọc nhíu mày.
Lão ta từ trên cao nhìn xuống hơn một trăm nghìn người trong Vực Phong Long, lạnh lùng nói: "Ta biết Hề Nguyệt không ở đây, nếu có ai trong các ngươi có thể nói ra địa điểm Hề Nguyệt có khả năng ẩn náu thì ta sẽ lập tức tha mạng cho kẻ đó!"
"Suy cho cùng Hề Nguyệt cũng chỉ là một con nhãi ranh, có liên quan gì đến các ngươi cơ chứ? Quan trọng hơn cả người thân và huynh đệ của các ngươi sao? Chỉ cần các ngươi nói ra Hề Nguyệt ở đâu, không những ta sẽ tha mạng cho kẻ đó, còn có thể bảo đảm thực lực của kẻ đó cũng sẽ được mạnh mẽ nâng cao. Sao hả? Bây giờ có ai muốn nói không?"
Trong Mộc Thanh Cảnh lặng yên như tờ, không một ai lên tiếng. Có một gã hầu thuộc Thánh Đức Đường nơm nớp lo sợ bước lên trước một bước, dè dặt hỏi: "Nếu như ta nói, thật sự có thể tha cho ta sao?"