Trong một góc vắng vẻ u ám lạnh lẽo ở học viện Thần Y, Lục Chỉ Hi vô cùng nhếch nhác, run run rẩy rẩy trốn trong bóng tối. Thỉnh thoảng ả lại sợ sệt nhìn ra bên ngoài để thăm dò như chim sợ cành cong.
"Yên tâm đi, tạm thời chúng ta đã cắt đuôi được đám truy binh rồi. Nhưng bây giờ đội Thiết Kỳ Lân đã lùng sục kiểm tra mỗi ngõ ngách trong học viện Thần Y. Chúng ta không trốn lâu được đâu." Thái Du phía sau bỗng điềm tĩnh lên tiếng.
Lục Chỉ Hi hoảng loạn quay đầu, túm chặt lấy tay Thái Du, run rẩy van xin: "Thái Du, huynh nhất định phải cứu ta. Bây giờ ta chỉ có thể dựa vào một mình huynh thôi."
Nói xong, rõ ràng sắc mặt ả đã trắng bệch vì sợ hãi nhưng sóng mắt vẫn dập dờn, như biến thành một cơn lốc xoáy, có thể hút người vào trong đó.
Thái Du thầm cười lạnh, đến lúc này rồi mà ả còn muốn mê hoặc người khác cơ đấy. Thế nhưng, ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ trung thành, xót xa vì ả, "Chỉ Hi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ muội."