Nét mặt của Lục Chỉ Hi tràn đầy sự thấp thỏm và khổ sở, ả nhìn Lục Húc Dương đang khép hờ đôi mắt, thấp giọng nói: "Cha, con không muốn đi hầu hạ tên Kỳ Sơn đó, người mà con gái thích là Nam Cung Dục. Cha, cha không thể cho con gái toại nguyện được hay sao?"
"Cho con toại nguyện à?" Lục Húc Dương mở mắt liếc nhìn cô gái đang quỳ trước mặt mình rồi cười nhẹ: "Cha cũng muốn cho con toại nguyện, nhưng thứ vô dụng như con không thể nào có được trái tim của Nam Cung Dục, con bảo cha phải cho con toại nguyện thế nào đây?"
Lục Chỉ Hi vẫn không cam tâm, ả còn muốn nói thêm nhưng Lục Húc Dương đã sầm mặt: "Cha cảnh cáo con, bảo con đi hầu hạ Kỳ Sơn là mệnh lệnh chứ không phải là thương lượng với con. Con không bằng lòng đi hầu hạ Kỳ Sơn à? Cũng được, nhưng cha sẽ thu hồi lại con sâu độc trên người con, để con lại trở về dáng vẻ toàn thân thối rữa..."