Hột Khê chưa bao giờ nhìn thấy một bộ trang phục nào lại đẹp đến mức loá mắt thế, quả thực nó có thể biến những bộ trang phục khác thành bộ đồ quê mùa để làm nền cho nó.
Nhưng điều khiến Hột khê sửng sốt không đơn giản chỉ vì vẻ đẹp của nó, mà trong khoảnh khắc hộp ngọc được mở ra cô còn cảm nhận được lồng ngực mình dấy lên những nhịp đập thình thịch vì kích động. Giống như có một tiếng gọi thôi thúc cô từ bên trong, tạo ra sự cộng hưởng, hoà chung một nhịp với trái tim, linh tức, thậm chí linh lực ngũ hành trong cơ thể cô.
Hột Khê giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc váy, cảm thấy nơi bàn tay tiếp xúc trơn nhẵn ấm áp, nhưng không mất đi sự mềm mại.
Khoảnh khắc bàn tay cô chạm vào chiếc váy, khuôn mặt Lục Chỉ Hi hiện ra vẻ méo mó căm hận, trong lòng nhen nhóm lên dục vọng, ả khao khát có được bộ trang phục này, ả thấy chiếc váy nên thuộc về sự quang vinh và vẻ xinh đẹp của ả.
Hột Khê ngước lên hỏi: "Bộ trang phục này có tên chứ ạ?"