Lục Húc Dương ngồi xuống vị trí của mình, thấy người đàn ông bên cạnh dõi theo bóng lưng rời đi mà chẳng chớp mắt một cái, ngay lập tức lão ta ở nụ cười thấu hiểu: "Kỳ Sơn đại nhân để mắt đến con gái của ta sao?"
Người đàn ông được gọi là Kỳ Sơn hơi nhướng mày lên, nét mặt trở nên tươi tắn, chẳng qua gương mặt đeo lớp mặt nạ vàng vọt kia trông có vẻ thâm trầm lại khiến người ta buồn nôn: "Làm sao, lẽ nào Lục hội trưởng chịu từ bỏ cô con gái yêu của mình à."
Lục Húc Dương cười vang, vẻ mặt rất cởi mở thẳng thắn: "Kỳ Sơn đại nhân nói đùa rồi, con gái ta chỉ là một võ giả Kim Đan kỳ ở hạ giới, nếu được hầu hạ Kỳ Sơn đại nhân thì chính là phúc của nó. Đêm hôm nay, ta sẽ bảo con bé đến chỗ Kỳ Sơn đại nhân. Ta tin rằng con bé nhất định sẽ... hầu hạ Kỳ Sơn đại nhân thật tốt."