Trái cây còn chưa rơi xuống đất đã tự động nhảy lên người Hột Khê, hơn nữa vừa chạm vào người cô là chui tọt vào trong không gian.
"Mặc dù những quả thần Thiên Tang này rất quan trọng đối với yêu thú, nhưng không phải là quá cần thiết. Ta tặng cậu cả đấy, hy vọng có thể giúp cậu tránh được kiếp nạn lớn này."
Hột Khê ngẩng đầu nhìn cây thần Thiên Tang chỉ còn trơ trọi có hai ba quả trên cành, bỗng dở khóc dở cười. Vốn dĩ Nhiễm Dực hứa sẽ cho cô một nửa số quả thần Thiên Tang, nhưng bây giờ cây thần lại đưa cho cô gần hết. Nếu như Nhiễm Dực biết được, liệu có khi nào tức chết không nhỉ?
Nhưng cô cũng không từ chối lòng tốt của cây thần, mà trịnh trọng nói lời cảm ơn với đối phương.
Cây thần Thiên Tang lại nói thêm: "Mộc Chi Bản Nguyên, nếu như... cậu không ngại thì có thể chiết lấy một đoạn cành lá của ta. Bởi vì Mộc Chi Bản Nguyên bên trong cơ thể cậu, nên chỉ cần chăm sóc thật tốt thì sẽ có một ngày nó trở thành cây thần Thiên Tang thực thụ."