Vừa nói xong Tấn Trạch Vũ dồn hết linh lực cả người vào tay, tỏa ra một đám sương mù màu xanh. Lúc này, xung quanh đều trở lên ẩm ướt mà nặng nề, đến bụi bặm bay trong không khí cũng bị sương mù hút mất. Còn tầm mắt của tất cả mọi người đều trở nên mơ hồ, không nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Tấn Trạch Vũ khẽ ho một tiếng, đè nén khí huyết đang cuồn cuộn dâng lên trong cơ thể, đột nhiên vươn tay đẩy ba huynh đệ xung quanh, giọng nói khàn khàn truyền từ trong sương mù ra, "Đi! Mau đi tìm nhóm Trương Sùng và Hề Nguyệt!"
"Đại ca!"
"Đại ca, huynh làm gì thế?"
Tiếng gọi lo lắng truyền tới từ nơi không xa, Tấn Trạch Vũ lại như thể không nghe thấy, hai tay kết ấn, sương mù xung quanh càng dày hơn, dường như muốn khiến người ta ngừng thở.