Hoàng Phủ Thành tròn mắt nhìn gã, thấy gã tỉnh táo minh mẫn, hơi thở cũng ổn định, giọng nói ông ta càng trở nên khàn khàn run rẩy, tràn ngập mong chờ, "Minh Nhi, con thực sự không còn khó chịu sao? Con không muốn uống Hàn Thực Đan nữa rồi hả?"
"Hàn Thực Đan? Hàn Thực Đan!" Hoàng Phủ Minh như bừng tỉnh, vẻ mặt gã vô cùng kinh hãi.
Gã túm lấy cánh tay Hoàng Phủ Thành, mặt mũi nhăn lại, có thể nhìn ra gã đang cực kỳ sợ hãi, "Cha, Hàn Thực Đan đó có vấn đề, tuy rằng sau khi con uống Hàn Thực Đan, tu vi có tăng lên trong thời gian ngắn. Nhưng lần này con bế quan hơn nửa tháng, lúc ra ngoài thì cả người khó chịu, cơ thể ngứa ngáy và nóng rực làm con gần như phát điên. Con không nghĩ được gì hết, chỉ điên cuồng muốn uống Hàn Thực Đan. Cha… Cha… Cha cứu con với!"