Âu Dương Hạo Hiên nhếch môi nở nụ cười ôn hòa, nhưng đôi mắt vốn tĩnh lặng trong veo giờ đây lại trở nên u tối như vừa xuyên qua địa ngục, ánh lên màu đỏ tươi chất chứa oán khí chỉ muốn hủy diệt cả thế gian này.
"Nếu không giết hết đám người này trước, không bắt chúng cảm nhận nỗi đau mà cha mẹ cháu từng nếm trải, sao cháu có thể đi được chứ?"
Trần Quảng nín thở, chẳng thể thốt nổi câu nào.
Thái Kiệt vừa đáp xuống mặt đất liền chú ý đến Tôn Minh Viễn đang kêu rên lăn lộn ở đằng kia. Vẻ mặt vốn thản nhiên của gã thoắt cái thay đổi, ánh mắt chầm chậm chuyển sang Âu Dương Hạo Hiên và Bạch Hổ.
"Kẻ nào dám ra tay với Tôn đường chủ? Là hai người các ngươi làm phải không?"
Giọng Thái Kiệt trầm thấp khàn khàn, hơi giống như tiếng vịt đực của thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng, cực kỳ khó nghe.
Bạch Hổ ghét bỏ cau mày, sau mới khẽ cười nói: "Thái đường chủ, đúng là đã lâu chưa gặp!"