Bạch Hổ vừa chén xong miếng thịt trong tay, bèn liếc sang số thịt không còn bao nhiêu trên bàn, thấy thế hắn vội vàng nhào qua bàn ăn nhanh như chớp.
Có điều hắn đi quá vội, hai chân lảo đảo xiêu vẹo va vào người bên cạnh. Ngay sau đó, Bạch Hổ cảm nhận được hơi thở nóng hổi mang theo cơn lạnh lẽo u ám khó tả quấn lấy toàn thân.
Thật ra cách miêu tả này rất mâu thuẫn, đã là hơi thở nóng hổi, vậy sao lại có sự lạnh lẽo cơ chứ?
Thế nhưng, Bạch Hổ lại cảm thấy sống lưng ớn lạnh một hồi, tựa như vừa đụng phải thứ gì khủng khiếp lắm vậy. Tay Bạch Hổ run run, hắn đưa mắt liếc sang bên cạnh, bắt gặp gương mặt lãnh đạm của Âu Dương Hạo Hiên thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Này, Âu Dương huynh, huynh cũng đến lấy thịt nướng hả? Đây đây, miếng này thịt mềm mềm đậm đà, cho huynh này!"
Âu Dương Hạo Hiên cũng chẳng khách sáo, nhận lấy miếng thịt trong tay hắn, thong thả thưởng thức.