Thanh Loan bóp chặt cổ họng của gã, trong mắt lóe lên ánh sáng hung tợn.
Gã mặc đồ đen ấy lộ ra vẻ kinh hoàng, há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Hột Khê từ trên cao nhìn xuống gã, thấp giọng nói: "Ta hỏi ngươi trả lời, không được có một câu thừa thãi nào, nếu không ta đành phải sử dụng thuật săn hồn. Là ai phái các ngươi tới đây?"
Gã mặc đồ đen há hốc mồm, thế nhưng lại phát hiện mình không thể nói được tiếng nào, chỉ có thể cố gắng dùng khẩu hình chắp vá ra ba chữ, "Là lão gia!"
Quả nhiên là Nạp Lan Chính Trạch.
"Ông ta sai các ngươi tới làm cái gì?"
Lúc này rốt cuộc Thanh Loan buông cổ họng gã mặc áo đen kia ra, song lại kề một con dao găm lên cổ của gã.
Gã mặc áo đen run giọng nói: "Lão gia, lão gia sai bọn tôi kiểm tra tất cả đồ vật tiểu thư từng chạm vào ban sáng, và... và xử lý gọn ghẽ hai ả nha hoàn bên cạnh mà tiểu thư mang theo nữa."
Hột Khê chậm rãi gật đầu, cười nói: "Ta hiểu cả rồi. Vậy thì xử lý đi."