Nhưng mặc cho nó ra sức rung lắc dữ dội ra sao, dây leo to khỏe vẫn không chút lay động, nhìn thế nào cũng thấy là đã ăn no đến căng bụng, tiêu hóa không nổi rồi.
Khóe miệng Hột Khê khẽ co giật, đẩy cành Tử Minh U La đang vươn đến nũng nịu cô ra, dặn dò vài câu, sau đó lách mình đi vào không gian, chỉ để lại một phần thần thức ở cùng với dây leo tử đằng, quan sát tình hình xung quanh.
Vừa bước vào không gian, Hột Khê đã nghe thấy tiếng khóc nức nở thật thương tâm của Đản Đản.
Cảm nhận được có người đến, Đản Đản ngoảnh phắt đầu lại nhìn, tựa như "chim sợ cành cong", mãi đến khi nhìn rõ người đó là Hột Khê, nó mới lao vun vút như viên đạn, sà vào lòng của Hột Khê.
"Mẹ ơi, hu hu… con cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ nữa rồi, mẹ ơi mẹ!"
Đản Đản gào khóc đau đớn như đứt từng khúc ruột, tựa như đang trút hết toàn bộ những cung bậc cảm xúc hoảng sợ và lo lắng trong suốt mấy canh giờ qua.