Lão già vừa dứt lời, Hột Khê cảm thấy linh lực toàn thân dường như ngưng tụ, rõ ràng chẳng hề cảm thấy bất kỳ áp lực đe dọa nào, nhưng tay chân của cô cứ bị đóng chặt xuống đất, không thể động đậy.
Sắc mặt Hột Khê biến đổi, có chút bất lực đối với lão già mặt dày và trơ tráo này.
Nếu cô không đền rượu cho lão, biết đâu lão lại cho cô làm tiểu đồng gì đó thật ấy chứ.
Cô bực dọc nói: "Được rồi được rồi, chẳng phải là một bình rượu hỏng thôi sao? Tôi đền ông có được không?"
"Ngươi bớt dọa người đi!" Lão ăn mày lại hoàn toàn không tin, "Ngươi biết có thể tìm thấy rượu thần tiên này ở đâu không? Bậc thầy đầu bếp nào có thể sản xuất được?"
"Ông biết nhiều thế để làm gì?" Hột Khê cười cợt, "Tôi chỉ cần biết, rượu tôi ủ so với rượu thần tiên hỏng của ông ngon hơn gấp trăm lần là đủ rồi. Nếu như ông không tin thì hãy thả tôi ra, tôi lập tức lấy cho ông, rồi ông sẽ biết thôi!"