Tần Tiêu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Lâm phóng to trước mặt mình.
Sự lạnh nhạt trên gương mặt ấy khiến lòng người lạnh theo.
Anh ta không tự chủ lùi về sau mấy bước.
Hạ Lâm áp sát từng bước một, giọng nói lạnh lùng chậm rãi trào ra khóe môi: "Sau này còn đến nhà chúng tôi làm phiền người dân xung quanh nữa, đừng trách tôi nhìn thấy anh lần nào thì đánh lần đó."
Sát khí trong giọng nói của Hạ Lâm không giống chỉ nói suông, từ trước đến giờ cô không hề nương tay với Tần Tiêu.
Toàn thân Hạ Lâm phát ra cảm giác dữ tợn khiến Tần Tiêu hơi sợ hãi, nhưng vẫn không hề lùi bước.
"À, sau này anh không đến dưới nhà em để quấy nhiễu người dân nữa, nhưng anh chắc chắn sẽ vẫn đến nhà em, dù sao anh cũng muốn làm con rể nhà họ Hạ của em mà, làm sao mà không đến được, phải không?"
Tần Tiêu cười híp cả mắt, mặt dày không thèm giữ hình tượng gì hết.