"Thật xin lỗi, mấy ngày nữa Bảo Bối sẽ ra nước ngoài, việc này có lẽ con bé không thể giúp rồi."
Tiểu Miêu Miêu và Điền Mật nhìn lên cầu thang.
Trên bậc thang có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đang đứng, trên sống mũi anh ta có đeo một cặp mắt kính gọng vàng, trông rất nho nhã.
Đường Bảo Bối cũng ngoảnh đầu lại nhìn, lúc ở trước mặt người đàn ông, cô như con nhím toàn thân đầy gai nhọn vậy.
"Chú út, cháu đã nói rồi, cháu không ra nước ngoài."
"Bảo Bối, ngoan đi, đừng làm loạn, nếu không chú sẽ không vui."
Giọng nói của người đàn ông dịu dàng ôn hòa như một người lớn đang dỗ một đứa bé không nghe lời, nhưng Đường Bảo Bối lại nghe được sự uy hiếp trong giọng nói của người đàn ông.
Đúng vậy!
Người đàn ông này trước giờ không phải người lương thiện.
Tiểu Miêu Miêu ngạc nhiên nhìn về phía Đường Bảo Bối: "Bảo Bối, cậu sắp đi nước ngoài á?"
"Đúng vậy, sao không nói gì với bọn tớ chứ?" Điền Mật cũng ngạc nhiên theo.