Sự cưng chiều và dung túng của Hạ Kỳ càng khiến trong lòng Tiểu Miêu Miêu vô cùng áy náy.
Nhích sát bên cạnh Hạ Kỳ, cô quấn chặt hai chân vào người Hạ Kỳ, lần đầu tiên mở lòng tâm sự: "Thất cách cách, anh có cảm thấy em ích kỷ lắm không?"
Mấy ngày nay Hạ Kỳ đi công tác, Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn kiểm điểm lại chính mình.
Xa cách sáu năm không gặp, nay được gặp lại, dường như cô có phần đắc ý đến quên mất mọi thứ. Có đôi khi, ngay cả chính cô cũng không biết mình đang làm gì?
"Không có." Bất kể là Tiểu Miêu Miêu như thế nào, anh cũng thích cả. Huống chi, cuộc sống cũng cần thêm gia vị.
Trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời của Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Kỳ, có chút lo sợ: "Nếu như con người thật của em bị phơi bày trước mặt anh, anh có còn thích em không?"
"Còn."
Hạ Kỳ không hề do dự chút nào: "Cho dù em có thay đổi thế nào, em vẫn là cô nhóc mà anh yêu nhất."
Vành mắt của cô nhóc đã có hơi ươn ướt: "Thất cách cách, anh thật tốt."